hạ diệp chi mạc đình kiên
Chương 24: Ly hôn với mạc đình kiên. Trong nhà hàng. Hạ Hương Thảo đăt túi xách lên bàn ăn, kiêu căng nhìn về phía Hạ Diệp Chi: "Có chuyện gì thì nói đi, chút nữa tôi còn có hẹn với Sử Hành." Cô ta vừa nói vừa đưa bàn tay mình lên ngắm nhìn bộ móng tay mới làm.
Diệp Chi đã từng đoạt giải 3 môn Văn cấp tỉnh năm lớp 9, đoạt giải khuyến khích môn Văn cấp tỉnh năm lớp 12, giành giải nhất chương trình Nữ sinh tương lai ở khu vực miền Trung. Và ngay khi bước vào ngưỡng cửa Đại học, Chi đã làm nên một cú hat-trick. Diệp Chi đậu thủ khoa Học viện Báo chí Tuyên truyền với 26,5 điểm (khối D).
Băng Di và Khổng Tú Quỳnh. Ngày 24/11, Khổng Tú Quỳnh phát hành MV Mãi mãi là một lời nói dối với giai điệu buồn, ca từ thê lương. Vì diễn khóc nhập tâm, Khổng Tú Quỳnh bị nghi mượn MV ám chỉ Ngô Kiến Huy bạc tình. Tuy nhiên, nghi vấn sớm biến mất khi Ngô Kiến Huy chủ
Người mẫu Trung Quốc hoen ố hình ảnh vì mặc phản cảm. Diệp Dật là người mẫu nổi tiếng trong ngành thời trang Trung Quốc và có hàng triệu người hâm mộ. Hình ảnh cô hoen ố sau khi vướng ồn ào mặc trang phục hở quá đà. Theo Sina, những ngày qua, nữ người mẫu Diệp
Huỳnh Trung Kiên Phạm Ngọc Nhã Uyên Nguyễn Hồng Ánh 11 Văn Chử Minh Hà 10 Tin Nguyễn Thái Hà An Đỗ xuân Tùng 10 Địa Ca sáng 03.01 Ca sáng 03.01 Ca chiều 03.01 Lê Minh Phương 10 A1 Trần Thị Hồng Vinh Đỗ Nhật Linh Nguyễn Tài Trung Hiếu Phạm Đức Nghĩa Nguyễn Đình Đắc Hà Trần
Site De Rencontre Allemand 100 Gratuit. Thông tin truyện Truyện Cô Vợ Thay Thế - Hạ Diệp Chi - Mạc Đình Kiên full Nội dung Truyện Cô Vợ Thay Thế của Tác giả Lạt Tiêu xoay quanh cuộc hôn nhân của Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên - Vì chị cô không muốn lấy một người đàn ông nghe đồn đã xấu trai lại còn không thể “làm ăn” được, cho nên cô phải thay chị lấy tân hôn, người đàn ông tuấn tú nhìn cô nhíu mày “Xấu quá”. Cô cho là từ nay về sau hai người sẽ đối xử với nhau lạnh như băng, nhưng anh ta nói xong lại đè lên người cô “Xấu cũng là người phụ nữ của anh”.Hạ Diệp Chi trợn mắt há hốc mồm, “anh, anh không phải là không thể......”Mạc Đình Kiên “Đêm nay em thử xem...... Chẳng phải sẽ biết?” - Bạn đang đọc truyện tại
CHƯƠNG 210 DIỆP CHI, EM CÓ MUỐN Ở BÊN CẠNH ANH KHÔNG? CHƯƠNG 210 DIỆP CHI, EM CÓ MUỐN Ở BÊN CẠNH ANH KHÔNG? Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tội giọng điệu dứt khoát “Em không đi.” Hiếm khi thấy Mạc Đình Kiên ngẩn ra. Hạ Diệp Chi vươn tay, tách bàn tay anh đang bóp cằm cô “Anh không nên động một chút là bóp cằm người khác, đau lắm.” Vẻ mặt bài xích của Hạ Diệp Chi thể hiện rõ ra như vậy, Mạc Đình Kiên nhìn cô chăm chú rồi hỏi “Hạ Diệp Chi, em muốn như thế nào?” “Em muốn viết kịch bản, gần đây đúng lúc em đang có linh cảm.” Hạ Diệp Chi đẩy anh ra muốn đứng dậy đi lên lầu. Truyền thông công khai ảnh của cô nên mấy ngày nay cô đều không ra khỏi cửa rồi. Cô cũng chẳng có cách nào để đến truyền thông Thịnh Hải làm việc. Ngoại trừ chuyên tâm viết kịch bản, cô cũng không biết mình có thể làm được gì. Mạc Đình Kiên trơ mắt nhìn Hạ Diệp Chi đi lên lầu, bàn tay đang buông xuôi bên người từ từ siết chặt. Nhờ thủ đoạn của Mạc Đình Kiên, cho nên chuyện của Hạ Diệp Chi nhanh chóng lắng xuống. Trong giới giải trí cũng có không ít những tin tức như vậy, rất dễ bị quên lãng khi không còn nóng. Đây cũng là lý do tại sao nhiều ngôi sao nổi tiếng lại mua tin đầu, mua hot search. Vụ việc làm cho Hạ Diệp Chi bất ngờ chính là Trần Tuấn Tú cũng đăng facebook giải thích chuyện ăn cơm cùng với cô. Tùy tiện bịa ra một lý do nào đó để tự bào chữa, mọi thứ đều trở lại yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh đó lại thuộc về những cư dân mạng, còn cuộc sống hiện tại của Hạ Diệp Chi vẫn chưa suôn sẻ như vậy. Sau khi vụ việc trải qua hơn một tuần, Thẩm Lệ hẹn Hạ Diệp Chi đi ra ngoài. Lần trước vì chuyện hôn lễ mà Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đã bắt đầu chiến tranh lạnh. Mạc Đình Kiên thì bận rộn cả ngày không thấy mặt đâu, còn Hạ Diệp Chi cũng cả ngày cắm đầu viết kịch bản. Mặc dù hai người ăn cơm dưới một mái nhà, ngủ trên cùng một chiếc giường, nhưng hầu như không hề trò chuyện với nhau. Chỉ có điều, biết Hạ Diệp Chi muốn đi ra ngoài, Mạc Đình Kiên cũng sắp xếp tài xế và vệ sĩ đưa cô đi. Hạ Diệp Chi không muốn như vậy, lập tức từ chối theo bản năng “Không cần như vậy đâu, em cũng chỉ đi ăn cơm dạo phố với Tiểu Lệ mà thôi.” Vừa dứt lời, cô có cảm giác sống lưng mình lạnh ngắt. Hạ Diệp Chi ngừng một chút, sau đó sắc mặt vẫn như thường nhấc chân đi ra ngoài. Chỉ có những vệ sĩ đáng thương, tất cả đều yên lặng đứng một bên giống như gà con, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Mạc Đình Kiên hít sâu một hơi “Lúc nãy tôi nói như thế nào?” Anh gần như rít qua khẽ răng nói từng câu từng chữ, những vệ sĩ nghe thấy vậy thì trong lòng run sợ, lập tức cùng nhau hô to “Vâng.” Sau đó cùng nhau chạy như bay, giống như có ma đuổi phía sau. Hạ Diệp Chi mới đi ra ngoài biệt thự, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân chỉnh tề vang lên phía sau. Cô còn chưa quay đầu lại, thì một nhóm vệ sĩ đã đi tới trước mặt cô. Một chiếc xe màu đen lái đến dừng trước mặt cô, lập tức có một vệ sĩ đi tới mở cửa xe giúp cô “Mời mợ chủ lên xe.” Ngoại trừ một vệ sĩ mở cửa xe, những vệ sĩ còn lại đều nhao nhao vây quanh cô, nhìn có vẻ giống như đang muốn mời cô lên xe, nhưng trên thực tế lại giống như sợ cô chạy mất. Hạ Diệp Chi có chút dở khóc dở cười. Thật đúng là ông chủ như thế nào thì vệ sĩ như thế đó mà. Hoàn toàn không nói đạo lý giống như Mạc Đình Kiên. “Được rồi, đều giải tán hết đi, tôi lên xe còn không được sao?” Hạ Diệp Chi nói xong thì cúi người leo lên xe. Nhóm vệ sĩ “…” Bọn họ cảm thấy hình như mợ chủ sớm đã nhìn thấu tất cả. Lúc đầu Hạ Diệp Chi muốn cùng Thẩm Lệ đi dạo phố để giải sầu, kết quả Mạc Đình Kiên lại phái một nhóm nhiều vệ sĩ như vậy đi theo cô. Cô đi tới đâu phía sau cũng có một nhóm người đi theo, cho dù cô muốn khiêm tốn một chút cũng không khiêm tốn được. Lúc Thẩm Lệ nhìn thấy một nhóm vệ sĩ ở phía sau cô, cũng mở to mắt “Cậu là thái hậu xuất cung sao? Tại sao phía sau lại có nhiều người đi theo như vậy?” Hạ Diệp Chi xoay đầu nhìn về phía nhóm vệ sĩ. Lúc những vệ sĩ chạm vào ánh mắt của Hạ Diệp Chi, đều vội vàng quay đầu nhìn về phía khác. Hạ Diệp Chi thở dài “Cái gì mà thái hậu xuất cung chứ, rõ ràng là Mạc Đình Kiên phát điên rồi.” Với một nhóm vệ sĩ đi phía sau, Hạ Diệp Chi chỉ có thể tùy tiện đi dạo với Thẩm Lệ một lát, sau đó tìm một nhà hàng để ăn cơm. Bởi vì có rất nhiều vệ sĩ đi theo, bọn họ chỉ có thể tìm một nơi nào đó để ăn cơm. Ngoài ra còn phải có một bàn ăn ở đại sảnh bên ngoài phòng ăn để cho vệ sĩ ăn. Những vệ sĩ đó đã đi theo cô hơn nửa ngày rồi, sớm đã đói meo rồi, vừa ngồi xuống đã bắt đầu ăn như hổ đói. Thẩm Lệ nhìn qua khe cửa, kêu Hạ Diệp Chi thay một bộ đồ khác, sau đó lặng lẽ dẫn cô chạy mất. Hai người phụ nữ cùng nhau đi dạo phố, dẫn theo một nhóm vệ sĩ cũng không làm được gì. Bỏ rơi vệ sĩ, hai người từ cửa sau phòng ăn lẻn ra ngoài, đi tới chợ đêm phía sau trường cấp ba. Hai người cầm hai xâu thịt dê nướng trong một quán nhỏ ở vem đường, vừa ăn vừa trò chuyện. “Thỉnh thoảng tớ sẽ có chút nhớ lại kỉ niệm lúc học cấp ba.” “Tại sao?” Thẩm Lệ ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, vừa cầm khăn giấy vừa hỏi cô. Hạ Diệp Chi mỉm cười “Ngày tháng rất đơn giản.” Ngày tháng rất đơn giản, ngoại trừ việc học chính là làm người vô hình trong nhà họ Hạ, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy không tệ. Thẩm Lệ nghe xong, không biết nghĩ tới điều gì, không còn hứng thú ném xâu thịt vẫn chưa ăn xong vào thùng rác “Tớ không hề nhớ đến kỉ niệm năm cấp ba.” Hạ Diệp Chi đang muốn hỏi lý do của cô ấy, thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói rất quen thuộc. “Diệp Chi.” Là tiếng của một người con trai, có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Vừa xoay đầu lại, phát hiện đó chính là Thẩm Sơ Hoàng đã lâu không gặp. Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Hạ Diệp Chi lập tức nở nụ cười. Anh ta chạy qua đám đông chạy đến trước mặt Hạ Diệp Chi, trong giọng nói rõ ràng có chút hưng phấn “Thật sự là em!” Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, Thẩm Lệ đã trực tiếp chặn trước mặt Hạ Diệp Chi “Thẩm Sơ Hoàng? Tại sao anh lại ở đây?” Chợ đêm này không nằm trong khu vực sầm uất, đồ ở đây được bán với giá rẻ, người tới đây ngoại trừ những người dân ở xung quanh, thì chính là một số sinh viên, còn Thẩm Sơ Hoàng là một cậu chủ sẽ chạy đến một nơi như thế này sao, rõ ràng đây không phải là sự trùng hợp. Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Thẩm Lệ, kinh ngạc nói “Thẩm Lệ cũng ở đây à?” Thẩm Sơ Hoàng và Thẩm Lệ có chút quan hệ thân thích, thậm chí thân thích đến mức Thẩm Lệ cũng không nhớ nữa, ngược lại thỉnh thoảng trong các bữa tiệc và tiệc tùng sẽ gặp mặt nhau, coi như cũng quen biết nhau, nhưng đều không có cảm tình với nhau. Thẩm Lệ ghét Hạ Hương Thảo, đương nhiên cũng không nhìn lọt mắt Thẩm Sơ Hoàng, người đã từng có một khoảng thời gian qua lại với Hạ Hương Thảo, cô khoanh tay trước ngực, nhíu mày hỏi “Tôi hỏi anh đó.” Thẩm Sơ Hoàng đại khái nhìn Hạ Diệp Chi không nói gì, mới giải thích “Lúc nãy anh ở nhà hàng ăn cơm đã nhìn thấy hai người rồi, nhưng không chắc chắn cho nên mới đi theo tới đây.” Thẩm Lệ nghe vậy, trực tiếp hỏi ngược lại “Anh đi tới đây để làm gì?” Thẩm Sơ Hoàng bị Thẩm Lệ hỏi ngược lại đến mức sắc mặt hơi thay đổi, cũng không để ý tới Thẩm Lệ nữa, mà dịu dàng nói với Hạ Diệp Chi “Diệp Chi, anh có chuyện muốn nói với em.” “Anh muốn nói gì?” Hạ Diệp Chi nhìn Thẩm Sơ Hoàng với vẻ mặt không hề có cảm xúc. Cô không biết Thẩm Sơ Hoàng có lời nói tốt đẹp muốn nói với cô. Thẩm Sơ Hoàng liếc nhìn Thẩm Lệ, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, bảo Thẩm Lệ tránh đi chỗ khác. Thẩm Lệ sẽ tránh đi chỗ khác mới là lạ. “Anh không muốn nói thì thôi.” Hạ Diệp Chi nói xong, kéo Thẩm Lệ muốn rời đi. “Đợi đã.” Thẩm Sơ Hoàng vội vàng gọi Hạ Diệp Chi, giọng điệu cũng có chút gấp gáp “Diệp Chi, em có muốn ở bên cạnh anh không?” Hạ Diệp Chi “…” Thẩm Lệ “…”
CHƯƠNG 660 VẬY EM GẢ CHO TÔI ĐI CHƯƠNG 660 VẬY EM GẢ CHO TÔI ĐI Vết thương của Hạ Diệp Chi không sâu, nhưng vẫn có chút dài. Bác sĩ nói cần phải khâu vài mũi lại. Hạ Diệp Chi luôn rất an tĩnh. Chỉ có điều, đợi đến lúc bác sĩ cần tiêm thuốc tê cho cô, Hạ Diệp Chi lại từ chối . Trên mặt cô không gợn chút sóng, không có tí biểu cảm “Trực tiếp khâu lại đi, không cần dùng đến thuốc giảm đau”. Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, ông nghe lời của Hạ Diệp Chi xong, đầu tiên là một mặt mù mịt, sau đó không chắc mà hỏi lại một lần nữa “Không cần dùng thuốc giảm đau”? Không đợi Hạ Diệp Chi nói xong, Lưu Chiến Hằng liền tiến lên trước, chau mày nói “Hạ Diệp Chi, em là bị đả kích điên rồi hay là ngốc vậy? Em cho rằng em là nữ chiến sĩ sao”? Hạ Diệp Chi ai cũng không gặp, hai mắt không sao tập trung, giọng nhạt nói “Tôi phải nhớ lần đau này”. Cô phải nhớ Mạc Đình Kiên đem lại loại đau khổ này cho cô. Lưu Chiến Hằng như là giận đến mức phải cười, sắc mặt có chút khó nhìn, để lại hai chữ chồng chồng lên nhau “Tùy em”! Bác sĩ tất nhiên nghe không hiểu lời hai người nói, cũng không biết quan hệ của hai người, nhưng chỉ cần biết hai người này đều quyết định không cần thuốc giảm đau là được rồi. Hạ Diệp Chi cũng không quan tâm Lưu Chiến Hằng có biểu tình gì, nói gì, chỉ ngẩng mắt hướng bác sĩ “Bác sĩ, có thể bắt đầu rồi”. Lưu Chiến Hằng trực tiếp đá cửa đi ra ngoài. Bác sĩ hiển nhiên vẫn có chút lưỡng lự. “Bác sĩ, tôi có thể, ông không cần có lo lắng gì”. Hạ Diệp Chi lần nữa lên tiếng. Bác sĩ thở dài, bắt đầu lấy dụng cụ “Nếu nhịn không nổi, cô nói với tôi nhé”. “Vâng”. Giọng Hạ Diệp Chi kiên định lạ thường. Thật ra chỉ cần hai mũi khâu thôi. Nhưng mà, cảm giác kim khâu sắc bén đâm vào thịt, vẫn thật đau. Hạ Diệp Chi cắn chặt môi, trên chắn rịn ra mồ hôi tinh mịn, mặt cũng có chút trắng. Bác sĩ nhìn thấy cô không thể nhịn được nữa, trong lòng có chút kinh ngạc. Sau khi khâu xong, bác sĩ đưa cho Hạ Diệp Chi một tờ giấy “Lau mồ hôi đi”. “Cảm ơn”. Hạ Diệp Chi chìa tay nhận lấy tờ giấy, đứng dậy. “Kê cho cô một đơn thuốc, cô mang thuốc này về uống, mấy hôm sau đến cắt chỉ hoặc là ở bệnh viện khác cắt chỉ đều được”. “Cảm ơn”. Hạ Diệp Chi đưa tay nhận lấy đơn thuốc. Bác sĩ tò mò nhìn ra bên ngoài một cái “Ây, bạn trai cô đâu? Sao vẫn chưa vào đây”? “Anh ta không phải bạn trai của tôi”. Hạ Diệp Chi nói xong, liền đi ra ngoài. Cô không nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ngoài cửa. Lười quan tâm Lưu Chiến Hằng đi đâu, Hạ Diệp Chi trữ tiếp đi lấy thuốc. Lúc xuất viện, liền thấy xe của Lưu Chiến Hằng vẫn dừng ở cửa bệnh viện, anh đang ở trong xe hút thuốc. Hạ Diệp Chi đứng ở đó một lúc, nét mặt phức tạp bước đến “Tôi phải đi về rồi”. “Không nói tiếng cảm ơn sao? Mạc Đình Kiên cùng người phụ nữ khác thân mật, hôm nay nếu không phải tôi cứu em, em còn có thể sống mà đứng ở đây”? Lưu Chiến Hằng vê thuốc trên tay, hơi híp mắt lại, biểu tình trên mặt xem ra lại có mấy phần hơi thở của công tử bột. “Chỉ cần không phải chuyện không có tính người, lúc anh cần tôi báo đáp lại anh, đều có thể tìm tôi”. Hạ Diệp Chi vừa khâu xong, trên mặt một chút hồng hào cũng không có, đến cả ánh mắt cũng không có thần sắc như bình thường. Lưu Chiến Hằng nhìn cực kì không thuận mắt. Anh có chút buồn bực dập tắt điếu thuốc trong tay, đáp lại nói “Chỉ cần là chuyện không có tính người đều có thể” ? Hạ Diệp Chi mặt không biểu tình gì gật đầu “Ừ”. “Ồ”. Lưu Chiến Hằng chìa một tay ra khỏi cửa sổ xe, ngữ khí cực nghiêm túc “vậy em gả cho tôi đi”. Hạ Diệp Chi trực tiếp xem nhẹ lời của Lưu Chiến Hằng “Lưu Chiến Hằng, lời của tôi luôn giữ lời”. Cô nói xong, quay người bỏ đi. Vốn dĩ cũng không trông đợi Lưu Chiến Hằng nghiêm túc trả lời, nhưng mà nghe anh nói cô gả cho anh, cô vẫn cảm thấy quá hoang đường rồi. Xe của Hạ Diệp Chi lúc trước ở trên đường bị mấy người của Khanh Tần cản lại rồi, lúc cô và Lưu Chiến Hằng đi, là lái xe của Lưu Chiến Hằng. Cô bây giờ chỉ có thể gọi xe đi về. Điện thoại không đem trên người, ví vẫn để ở trên xe. Tất cả mọi việc đều đen đủ đường rồi. Hạ Diệp Chi nghĩ, cô có thể phải đi bộ về nhà. “Này”! Có tiếng từ trong xe lái đến truyền đến. Quay đầu lại xem, vậy mà lại là Lưu Chiến Hằng. Hạ Diệp Chi bước nhanh hơn, không hiểu lí lẽ. “ Lên xe, tôi đưa em về”. Tốc độ xe Lưu Chiến Hằng rất chậm, khống chế rất tốt, đúng lúc có thể đi ngang hàng với Hạ Diệp Chi. Thấy Hạ Diệp Chi không để ý anh, anh lần nữa nói “Em là định đi bộ về nhà”? Hạ Diệp Chi đã đưa ra ý đó rồi mặc kệ Lưu Chiến Hằng, tất nhiên không lên tiếng kháng cự. Nhưng Lưu Chiến Hằng rất cố chấp, vẫn giữ nguyên tốc độ đó đi theo cô. Hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ như vậy một người đi, một người lái xe, đi đến nơi ở của Hạ Diệp Chi. Thật may bệnh viện cách nơi ở của Hạ Diệp Chi không quá xa, cứ như vậy cô cũng là đi nhanh hơn một tiếng. Lúc cô lên lầu, Lưu Chiến Hằng vẫn đi theo cô. “Anh là có ý định cùng tôi đi vào”? Hạ Diệp Chi dừng lại ở trước cửa. “Đến cũng đến rồi, không định mời ân nhân cứu mạng của em uống cốc trà sao”? Lưu Chiến Hằng bày ra dáng vẻ không đạt được mục đích quyết không thôi. Hạ Diệp Chi không quá có nhiều sức lực ứng phó anh, mở cửa đi vào, liền đi vào nhà bếp đun nước pha trà cho Lưu Chiến Hằng. Cô đặt cốc trà phát tiếng” keng” một cái rồi nói “Uống hết rồi mau đi đi”. Máy sưởi trong phòng chưa mở, trà lạnh rất nhanh. Lưu Chiến Hằng ngược lại cũng không đôi co, uống hết liền đi về. Trong phòng chỉ còn lại Hạ Diệp Chi, liền an tĩnh đến có chút sợ hãi. Cô trực tiếp đem cốc trà của Lưu Chiến Hằng uống vứt vào trong thùng rác, bước vào phòng tắm, đứng ở trước gương nhìn vết thương ở trên cổ mình. Người phụ nữ trong gương sắc mặt kém đến mức dọa người, trên mặt không biểu cảm giống như một cái xác không hồn. Hạ Diệp Chi sờ mặt của chính mình, lẩm bẩm nói “Cần vực dậy mới được, những chuyện về sau còn cần xử lí, kịch bản cũng còn thiếu vài tập…” Cô nhoẻn miệng, tính cố nặn ra một nụ cười. Nhưng mà, nặn ra nụ cười kiểu này so với khóc càng khó nhìn hơn. Hạ Diệp Chi chầm mặt xuống, rửa tay liền đi ra khỏi phòng tắm. Quá xấu đi, cô không muốn lại đi soi gương nữa. Hạ Diệp Chi thay quần áo, chỉnh sửa lại bản thân một chút, đem băng gạt nhiễm máu cùng áo khoác chuẩn bị cầm đi vất. Cô ra khỏi cửa, lúc đợi thang máy, người bên trong đi ra là Tiêu Thâm. Tiêu Thâm đeo một cặp sách màu đen, đội mũ lưỡi trai, xem ra dường như là một người tốt. Nhưng Hạ Diệp Chi biết Tiêu Thâm có quy tắc và nguyên tắc của chính mình. Người có nguyên tắc và quy tắc thật ra không có đáng sợ, tiền đề là bạn không phá vỡ nguyên tức và quy tắc của họ. “Hạ tiểu thư”? Tiêu Thâm chú ý đến vết thương trên cổ của Hạ Diệp Chi, ngữ khí nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ra. Hạ Diệp Chi cười cười gật đầu, nhấc chân bước vào thang máy. Lúc này, Tiêu Thâm gọi cô lại “Cô Hạ, tôi mấy ngày nay luôn không tìm thấy chủ nhà mới”. Hạ Diệp Chi quay đầu, nhẹ nhàng nhếch mi, ý anh tiế tục nói. Tiêu Thâm trức tiếp nói “Cô cần vệ sĩ không”? Thực lực của Tiêu Thâm, Hạ Diệp Chi tất nhiên biết. Khoảng thời gian này liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hạ Diệp Chi nghĩ cũng không nghĩ, trữ tiếp nói “Cần”.
Hạ Diệp Chi xuống tầng, lúc đi qua phòng bếp, thấy Mạc Gia Thành ánh mắt mong chờ ngồi trước bàn ăn, cũng không động đang xem Cô vợ thay thế của mạc đình kiênCậu ta thấy Hạ Diệp Chi trở lại, liền hỏi cô "Anh họ thế nào rồi?""Khỏe rồi, chị đem cơm cho anh ấy, cậu ăn trước đi." Hạ Diệp Chi nói xong liền vào thẳng phòng Diệp Chi xới cơm nước xong, vừa mới bưng khay từ trong bếp đi ra, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên ngồi trước bàn động tĩnh, anh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Hạ Diệp Diệp Chi cúi đầu nhìn thoáng qua khay trong tay, nói "Anh xuống rồi.""Ừ." Mạc Đình Kiên thản nhiên lên tiếng, cúi đầu bắt đầu Diệp Chi để khay trong tay lại, ngồi xuống bên cạnh Mạc Đình len lén liếc nhìn Mạc Đình Kiên, phát hiện sắc mặt anh vẫn như thường, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào bất thường, đặc biệt yên lặng....Trong suốt quá trình ăn cơm, Mạc Đình Kiên chưa từng nói một khi ăn xong, anh lại đứng dậy lên tầng về phòng làm Diệp Chi không đi quấy rối anh mà trực tiếp về phòng Mạc Đình Kiên vẫn không trở Diệp Chi mơ mơ màng màng ngủ, nửa đêm đột nhiên giật mình tỉnh theo bản năng đưa tay đưa về chỗ bên cạnh sờ sờ, lại phát hiện bên cạnh trống Đình Kiên vẫn ở phòng làm việc?Cô ngồi dậy, lấy điện thoại đi động ra nhìn giờ một chút, phát hiện đã một Diệp Chi khoác cái áo, đứng dậy đi đến phòng làm việc của Mạc Đình phòng làm việc không khóa, cô đẩy cửa đi vào, lại ngửi thấy một mùi thuốc lá rất nồng, trong phòng làm việc không mở đèn, trong bóng tối căn phòng, cô thấy một đốm Đình Kiên đang hút thuốc Diệp Chi không mở đèn, trong bóng tối lần mò. Rón rén đi bóng tối hai người đều không nhìn thấy mặt của hai bên, nhưng có thể cảm giác được hơi thở của Diệp Chi ngồi xuống bên cạnh anh, mùi thuốc lá xộc khiến cô ho nhẹ một lửa kia hơi lóe lên một cái, sau đó liền bóng tối, giọng Mạc Đình Kiên mịt mù trầm xuống giống như ma quỷ "Em đến đây làm gì?""Đến thăm anh một chút." Giọng Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng, lần mò cầm tay trước đến nay tay anh luôn ấm, lúc này lại lạnh ngắt đến mức dọa Diệp Chi cầm tay anh, lấy tay mình sưởi ấm cho anh một rất nhanh, Mạc Đình Kiên liền rút tay mình lát sau, giọng anh lại vang lên lần nữa."Chính trong công xương bỏ hoang đó, bọn họ đã dùng anh để uy hiếp bà ấy."Hạ Diệp Chi biết, "bà ấy" là chỉ mẹ của Mạc Đình rất đơn giản, nhưng lại giải thích tất thêm Review Công Viên Rồng Quảng Ninh, Công Viên Hạ LongMặc dù phản ứng của Mạc Đình Kiên trước đó, cũng đã nói rõ chuyện này có thể là sự thật, nhưng đến khi nghe Mạc Đình Kiên thừa nhận, Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy khiếp sợ."Ngay trước mắt anh." Mạc Đình Kiên nói tiếp "Anh bị bọn họ trói lại, bọn họ vây bắt bà ấy..."Mười lăm năm trước, Mạc Đình Kiên bất quá cũng mới mười một trẻ mười một tuổi, tận mắt nhìn mẹ mình ở trước mắt mình, bị một đám đàn ông...Hạ Diệp Chi đột nhiên kinh hãi, chợt đưa tay ôm lấy Mạc Đình Kiên."Mạc Đình Kiên, anh đừng nói nữa.""Cuối cùng, lúc Mạc Đình Phong đưa người đến..."Hạ Diệp Chi run rẩy - giọng run rẩy cắt lời anh "Mạc Đình Kiên, em bảo anh đừng nói nữa!"Giọng Mạc Đình Kiên rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cô phát Đình Kiên cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục nói, Hạ Diệp Chi trực tiếp hôn mảng đen thùi lùi, Hạ Diệp Chi hoàn toàn không thấy rõ mặt anh, đầu tiên là hôn lên cằm anh, sau mới tìm được môi Đình Kiên ban đầu không nhúc nhích, nhưng rất nhanh đổi khách làm chủ, gắt gao ôm cô vào lòng, sức lớn đến mức giống như muốn bẻ gãy hông Diệp Chi không chịu yếu thế cắn môi anh, hai người cố chấp giống nhau, không ai nhường đến khi Hạ Diệp Chi bị đẩy ngã trên ghế sô pha, cô mới ý thức được Mạc Đình Kiên muốn gì tiếp, thế nhưng Mạc Đình Kiên vốn không cho cô cơ hội phản ứng, trực tiếp liền... Tiến đó, bọn họ cũng đã làm một lần ở Kim trước mặc dù Mạc Đình Kiên đang dùng thuốc, nhưng vẫn dựa vào sự tự chủ kiên nhẫn mạnh mẽ hướng dẫn cô, nhưng lúc này, động tác của anh rõ ràng hơi thô Diệp Chi không nhịn được thở nhẹ một tiếng "Đau...""Hãy thư giãn.""Anh ra ngoài trước...""Không thể."Lời nói buông xuống, người đàn ông không những không rời khỏi, ngược lại còn nặng nề nhấn eo dù Hạ Diệp Chi đã cắn chặt môi, vẫn kêu ra tiếng rất thanh này giống như kích thích Mạc Đình Kiên, động tác của anh càng ngày càng nặng, cũng càng ngày càng làm càn......Hạ Diệp Chi không nhớ rõ kết thúc lúc nào, lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm cô không còn ở trên ghế sô pha, mà đang trên giường trong phòng ngủ, trên người rõ ràng rất thoải mái, có người đã rửa sạch cho cần nhìn cũng biết Mạc Đình Kiên không ở trong phòng, bởi vì trong phòng không có hơi thở của Đình Kiên chính là một người cảm nhận được đủ sự tồn tại như rửa mặt trong nhà tắm, Hạ Diệp Chi phát hiện môi mình có chút sưng, những vết đỏ vẫn lưu thứ này đều là cô và Mạc Đình Kiên tối hôm qua... lưu lại dấu Diệp Chi tìm một cái áo cao cổ bên trong khoác áo khác ra bên ngoài, lại xõa tóc ra, che kín những chỗ có dấu vết không phải Mạc Đình Kiên thoạt nhìn vô vọng như vậy, cô cũng sẽ không chủ động... Đưa tới này không bao giờ ... có thể dung túng Mạc Đình Kiên như vậy phòng Gia Thành vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi xuống, thoáng cái liền từ trên ghế sô pha dựng lên "Chị Diệp Chi , chị dậy rồi.""... Làm sao vậy?" Trong lòng cô biết Mạc Gia Thành sẽ không biết cô và Mạc Đình Kiên tối qua đã làm gì, nhưng Mạc Gia Thành lại nói vậy khiến cô có chút chột dạ."Lúc anh họ đi bảo em ở nhà chờ chị dậy, em đang định đi thì chị dậy." Mạc Gia Thành cầm cặp sách đi đến bên cạnh cô "Em đã chuẩn bị bữa sáng cho chị rồi, chị ở trong xe ăn đi, nếu không sẽ bị muộn đấy."Hạ Diệp Chi nghe cậu ta nhắc đến Mạc Đình Kiên, mang tai không tự chủ được bắt đầu nóng lên, vẻ mặt bình tĩnh nói "Chắc là bị cảm một chút, dậy hơi muộn.""Thảo nào anh họ không cho em đi gọi chị dậy." Mạc Gia Thành gật đầu, thâm dĩ vi xe, Hạ Diệp Chi hỏi cậu ta "Hôm nay cậu không đến trường cũng không sao à?""Không sao, Đào Binh bị thương nhất định là muốn xin nghỉ, cho dù cậu ta đến trường, em cũng không sợ cậu ta, thực ra cậu ta cũng không đánh lại em..."Mạc Gia Thành chú ý tới sắc mặt Hạ Diệp Chi không được thân thiện, vội vàng sửa lại lời nói "Nếu như cậu ta muốn đánh nhau với em, em sẽ đi tìm thầy giáo."
CHƯƠNG 273 TẠM BIỆT MẠC ĐÌNH KIÊN CHƯƠNG 273 TẠM BIỆT MẠC ĐÌNH KIÊN Anh ta nghe Hạ Diệp Chi nói vậy, rõ ràng không hề tin cô "Làm sao có thể đau bụng được?" Thẩm Sơ Hoàng bây giờ hẳn phải khôn hơn Thẩm Sơ Hoàng trước kia nhiều, không dễ lừa. "Tôi không biết nữa, có thể là do không quen với khí hậu." Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt "suy yếu". Buổi sáng này xảy ra quá nhiều chuyện, Hạ Diệp Chi chạy trốn ngay trước mắt Mạc Đình Kiên, lúc này vẫn kinh hãi, run sợ, vẻ mặt có phần tái nhợt, thoạt nhìn đúng là không tốt lắm. Thẩm Sơ Hoàng liếc nhìn về phía cửa lên máy bay "Anh đi cùng em." "Cảm ơn." Hạ Diệp Chi đứng lên, mặc cho Thẩm Sơ Hoàng đỡ cô đi về phía phòng vệ sinh. Dù sao bây giờ cô rất "yếu", chỉ có thể mặc cho Thẩm Sơ Hoàng đỡ. Đến cửa nhà vệ sinh, Thẩm Sơ Hoàng ở lại cửa chờ cô. Hạ Diệp Chi vào phòng vệ sinh, vẻ mặt lại trở nên khẩn trương. Cô dựa vào trên cửa, lặng lẽ chờ thời gian trôi qua. Cô phải chờ đến phút cuối cùng lên máy bay mới đi ra. Mà bây giờ cô cần nghĩ ra một cách làm cho Thẩm Sơ Hoàng không lên được máy bay. Cô có dự cảm, Thẩm Sơ Hoàng bây giờ tuyệt đối không dễ chọc hơn Mạc Đình Kiên bao nhiêu. Mãi đến khi trong loa phát thanh bắt đầu giục các hành khách trên chuyến bay cô cần lên, Hạ Diệp Chi mới chỉnh lại quần áo và đi ra khỏi phòng vệ sinh. Thẩm Sơ Hoàng rõ ràng đã chờ đến mất kiên nhẫn. Nhưng khi anh ta nói chuyện với Hạ Diệp Chi, trong giọng nói vẫn lộ vẻ quan tâm "Sao bây giờ em mới ra? Em khó chịu lắm à?" "Không sao." Hạ Diệp Chi lắc đầu, bước đi rất chậm. Trong loa phát thanh lại nhắc nhở máy bay mà đám người Hạ Diệp Chi phải lên sắp cất cánh. Thẩm Sơ Hoàng rõ ràng có chút sốt ruột, bởi vì anh ta bắt đầu đi nhanh hơn. Lúc này, một người phụ nữ trung tuổi đi qua trước mặt Hạ Diệp Chi. Trong đầu Hạ Diệp Chi đột nhiên nảy ra một kế, kín đáo liếc nhìn Thẩm Sơ Hoàng rồi đột nhiên cướp lấy vé máy bay trên tay anh ta và tiện thể sờ mông của người phụ nữ trung tuổi kia. Sau khi người phụ nữ trung tuổi cảm giác được liền nghiêng đầu lại. Hạ Diệp Chi giơ tay tát vào mặt Thẩm Sơ Hoàng "Sao anh lại xấu xa như thế?" Thẩm Sơ Hoàng không kịp phản ứng "Cái gì?" "Tôi đã nhìn thấy rồi. Anh vừa sờ chị này..." Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trung tuổi kia và làm ra vẻ mặt muốn nói lại thôi. Người phụ nữ trung tuổi này cũng không phải là một người dễ trêu trọc. Bà ta nghe Hạ Diệp Chi nói vậy thì dĩ nhiên cho rằng vừa rồi là Thẩm Sơ Hoàng đã sờ mông mình. Dù Thẩm Sơ Hoàng là cậu chủ nhà giàu, khí chất hơn hẳn những người bình thường, nhưng anh ta rốt cuộc vẫn là đàn ông nên người phụ nữ trung tuổi dĩ nhiên tin tưởng Hạ Diệp Chi hơn. Người phụ nữ trung tuổi giơ tay đẩy Thẩm Sơ Hoàng một cái "Cậu trai trẻ này nhìn cũng ra hình ra vẻ, không ngờ lại không biết xấu hổ như vậy?" Vẻ mặt Thẩm Sơ Hoàng lạnh lùng "Tôi không sờ cô." Lúc này, anh ta làm sao không biết mục đích của Hạ Diệp Chi. Hạ Diệp Chi muốn anh ta không lên được máy bay. Anh ta bật cười và đang định nói tiếp, lại phát hiện có mấy người đàn ông cao lớn vây quanh. Một người đàn ông rất vạm vỡ trong đó hỏi Thẩm Sơ Hoàng với giọng địa phương "Anh lại dám sàm sỡ chị dâu của chúng tôi à?" Hạ Diệp Chi ngẩn người, hóa ra người phụ nữ trung tuổi mà cô vừa sờ là vợ của một "đại ca" nào đó à? Thẩm Sơ Hoàng không dẫn theo vệ sĩ, nhất định sẽ bị thua thiệt. Nhưng vào thời điểm này, Hạ Diệp Chi cũng không để ý được nhiều như vậy. Thẩm Sơ Hoàng nhiều lắm sẽ bị đánh một trận thôi. Hạ Diệp Chi nhân lúc Thẩm Sơ Hoàng bị đám người vây quanh, dùng miệng không lên tiếng nói với anh ta một tiếng Xin lỗi. Sau đó, cô liền nhanh chóng đi về phía cửa lên máy bay, soát vé rồi lên máy bay. Cô lên máy bay không lâu thì cửa khoang đã đóng lại. Vị trí cô ngồi cách cửa không xa, cô vẫn luôn để ý nhưng không nhìn thấy Thẩm Sơ Hoàng đi lên. Mãi đến khi máy bay cất cánh, thần kinh căng thẳng của Hạ Diệp Chi mới hoàn toàn thả lỏng. Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Máy bay đi qua tầng mây, cách mặt đất càng lúc càng xa. Trong lòng cô vẫn có cảm giác không thật. Tối hôm qua cô còn chuẩn bị tinh thần sẽ theo Mạc Đình Kiên trở về, không ngờ bây giờ đã ngồi ở trên máy bay, bay qua biển tới bờ bên kia. Một lát sau, Hạ Diệp Chi cong môi cười. Tạm biệt, Mạc Đình Kiên. Có thể Mạc Đình Kiên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới cô có thể thật sự trốn khỏi tay anh. Bây giờ anh chắc chắn tức đến mức muốn lung tung cả thành phố rồi. Hạ Diệp Chi đặt tay ở trên bụng của mình, nụ cười càng thêm dịu dàng. Về sau, cô và bé con sẽ sống nương tựa vào nhau. ... Lối vào của sân bay. Mạc Đình Kiên dẫn theo một đám người bước vào qua lối đi VIP, khi tìm được Thẩm Sơ Hoàng thì anh ta đã bị đánh cho u đầu. Một tay Mạc Đình Kiên nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Sơ Hoàng, giọng nói khàn khàn lại thâm trầm "Hạ Diệp Chi đâu?" Thẩm Sơ Hoàng vừa bị đánh một trận, thở hổn hển vài cái mới nhìn thấy rõ người trước mắt là Mạc Đình Kiên. Anh ta híp mắt cười "Anh nói Diệp Chi sao? Cô ấy đi rồi. Để tiện chạy trốn, tôi còn cố ý làm giấy tờ giả cho cô ấy. Anh sẽ không tìm được cô ấy đâu." Khi trên mạng truyền ra tin tức Hạ Diệp Chi bị chết cháy rồi, anh ta đã bày mưu tính kế chuyện này. Cho dù anh ta tức giận vì Hạ Diệp Chi đã bỏ rơi anh ta để một mình lên máy bay, nhưng khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên - một người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa cũng bị Hạ Diệp Chi chọc giận đến mức sắp phát điên, trong lòng anh ta tự nhiên cảm thấy có chút cân bằng. Mạc Đình Kiên nhíu mày, ném thẳng Thẩm Sơ Hoàng ra ngoài. Lúc này anh đang tức giận nên ra tay đặc biệt tàn nhẫn. Sau khi Thẩm Sơ Hoàng bị ném ra, còn trượt một đoạn xa. Thẩm Sơ Hoàng đau đến mức co người lại, không nói nổi một câu. Mạc Đình Kiên đi tới, ngồi xổm trước mặt Thẩm Sơ Hoàng và nói đầy vẻ hung ác "Tôi thật sự không ngờ được nhà họ Thẩm các người còn có tồn tại như anh đấy." Là anh quá lơ là thiếu cảnh giác. Từ trước đến nay anh không để ý tới Thẩm Sơ Hoàng, không ngờ cuối cùng vừa vặn để cho người mình không để ý này làm hỏng chuyện của anh. Thẩm Sơ Hoàng đau đớn khắp người, thậm chí không nói nổi một câu, nhưng anh ta vẫn cố nặn ra một nụ cười nhìn có hơi vặn vẹo. Mạc Đình Kiên tức giận đến mức lại đạp mạnh lên người anh ta một phát. Lúc này, an ninh sân bay nghe tin tức vội chạy qua. Mạc Đình Kiên không để ý tới Thẩm Sơ Hoàng nữa, trầm giọng căn dặn "Điều tra cho tôi, cho dù có phải đào ba mét đất lên cũng phải tìm ra được người phụ nữ Hạ Diệp Chi kia cho tôi!" Anh gằn giọng nói ra từng từ, những lời này gần như rít lên qua kẽ răng. Thời Dũng nghe vậy, lập tức dẫn theo vệ sĩ đi thăm hỏi về chuyến bay. Nhưng kết quả điều tra ra được lại không như ý người. Như lời Thẩm Sơ Hoàng đã nói, để thuận tiện cho việc Hạ Diệp Chi chạy trốn, anh ta đã làm giấy tờ giả cho cô. Bọn họ điều tra một lượt, nhưng căn bản không thu hoạch được gì. Cuối cùng, bọn họ không thể làm gì khác hơn là quay về tìm Thẩm Sơ Hoàng. Kết quả Thẩm Sơ Hoàng cũng đã ngồi xe trở về thành phố Hà Dương từ lâu. Mạc Đình Kiên vô cùng tức giận, lao về thành phố Hà Dương muốn ép hỏi Thẩm Sơ Hoàng về giấy tờ giả mà anh ta đã làm cho Hạ Diệp Chi. Chỉ có điều, giấy tờ giả của Hạ Diệp Chi là một cái tên rất bình thường, về số thẻ căn cước thì Thẩm Sơ Hoàng không nhớ được. Thẩm Sơ Hoàng nhìn Mạc Đình Kiên tức giận đến mức sắp phát điên mà vô cùng đắc ý nói "Diệp Chi ở nước ngoài còn có giấy tờ giả, cô ấy thông minh như vậy, anh nghĩ anh còn có thể tìm được cô ấy sao?" Mạc Đình Kiên tức giận tới mức cười ngược "Anh nghĩ Thẩm thị các anh có thể sống qua ngày mai sao?"
hạ diệp chi mạc đình kiên